Với không ít người lao động xa quê, Tết không còn là thời gian đoàn tụ, sum họp, thay vào đó vẫn còn nhiều hoàn cảnh vẫn đang ngược xuôi, mưu sinh.
Với không ít người lao động xa quê, Tết không còn là thời gian đoàn tụ, sum họp, thay vào đó vẫn còn nhiều hoàn cảnh vẫn đang ngược xuôi, mưu sinh.
Thơ tết buồn xa quê là nỗi niềm của những người con không thể sum họp cùng gia đình. Cũng vì miếng cơm manh áo, vì cuộc sống ấm no chứ đâu ai muốn chọn lựa.
Nhớ quê thương mẹ nhớ bà con ta
Sao mà thương mẹ xót xa trong lòng
Trở về bên mẹ ngày trong đêm chờ
Nhưng chưa có dịp mẹ chờ em trong
Con về bên mẹ trong lòng con vui
Qua nhà con cháu thêm vui tuổi già
Phương tiện thông tuyến không khi nào ngừng
Xa quê nhớ mẹ đứt từng khúc gan
Nay mồng ba đã … chợ chiều hết xuân
Hành trang chuẩn bị … hành quân
Trở về công việc làm ăn bình thường
Bọt bèo kiếp sống tha hương nhọc nhằn
Nên vì cuộc sống , phải đành tha hương
Kẻ thì mua gánh , bán bưng chợ trời
Bạc tiền kiếm được không hề giản đơn
Tiền nhà , tiền điện , tiền cơm
Tiêu xài các thứ , có còn là bao
Lại còn cái khoản … xã giao bạn bè
Mới mong có chút gởi về người thân
Được kỳ lễ tết , về thăm ít ngày
Bắt đầu lại những ngày dài xa quê
Về quê rồi lại xa quê … chẳng dừng
Xuân vừa đến quê hương mình đẹp quá
Cánh mai vàng như sắc lụa kiêu sa
Lòng vấn vương khi phải Tết xa nhà
Niềm nhung nhớ mãi ngân nga khó tả.
Vì Cô Víd khó khăn nhiều nghiệt ngã
Chắc cảnh nhà buồn lắm nhã mẹ ơi
Đã nhiều năm con lưu lạc phương trời
Chưa một dịp về nơi cha đất tổ.
Tiết xuân về nhìn mai trổ ngoài sân
Tiếng chim kêu tựa tiếng trẻ trong ngần
Như réo gọi bước chân về hối hả.
Rạo rực Tết mà sao lòng buồn bã
Tiếng chợ đêm rôm rả suốt canh dài
Lòng mãi nghe tiếng mẹ hiền bên tai
Dạ đau xé như gai cào, muối xát.
Xin ước nguyện năm sau mình thành đạt
Sẽ quay về trong khát vọng yêu thương
Màu sắc xuân đang phơi phới bên đường
Khẽ thầm nhủ nhìn phương trời xa ấy…
Trời vẫn lạnh và xuân thì đang đến
Chắc giờ này Mẹ đang ngồi ở bến
Đợi mình về cho kịp đón xuân sang…
Bỏ đi em mấy việc vẫn ngổn ngang
Mình phải về thôi còn họ hàng ngóng đợi
Đã hẹn mấy xuân rồi sao chẳng tới
Biết đến bao giờ ta mới được đoàn viên…
Thôi cứ về đi không cần mua quà nữa
Quà cho Mẹ là trái tim nắng lửa
Là cháu con hiện diện lúc giao thừa…
Nhanh đi em cho kịp đón Tết quê
Đã bao năm xa quê rồi thấm thía
Ta trở về đúng nghĩa Tết đoàn viên
Về bên Mẹ trái tim thành nhỏ bé
Dù ngoài kia có mạnh mẽ bao nhiêu
Về với mẹ muốn nói biết bao điều
Dù ngắn ngủi nhưng sớm chiều thấy Mẹ
Con hứa năm sau con sẽ về tiếp nhé
Con sẽ về nhưng…biết Mẹ ở đâu…!!!
Thơ buồn xa quê khi được cất lên đều khiến những người con phải day dứt.
Đọc thơ thấy hình ảnh thân thuộc của quê hương nhưng không thể chạm tới. Đây cũng có cùng tâm trạng như những bài thơ buồn cho số phận bạc bẽo.
Xót xa thay những phận đời đen bạc
Vì mưu sinh phải lưu lạc xứ người
Gắng dằn lòng mà lệ cứ tuôn rơi
Thân cút côi nơi phương trời xa lạ
Nào oán than sao cuộc đời nghiệt ngã
Chỉ tủi thân buồn bã phận bọt bèo
Kiếp cơ hàn cứ quanh quẩn mang theo
Nên cuộc đời chữ nghèo luôn đeo đuổi
Thân viễn xứ mấy ai nào tránh khỏi
Ngày qua ngày mắt mòn mỏi đợi mong
Như thuyền con theo nước chảy xuôi dòng
Về quê hương sao bao ngày trông ngóng
Bước đi trên con đê dài ngã bóng
Nghe chim chiều ríu rít dưới hoàn hôn
Quên những ngày đôi chân chồn gót mỏi
Ai xa quê mà lòng không khắc khoải
Lệ nhạt nhoà khi bóng tối vây quanh
Nhưng chỉ vì cuộc sống phải mưu sinh
Đành ngậm ngùi gởi thân nơi đất khách.
Lòng khắc khoải..nhớ đến quê da diết
Kể từ ngày..ta cách biệt người thân
Ngày và đêm..ta luôn mãi chuyên cần
Dù gian khó..cũng chưa lần gục ngã
Bước chân đi..rủ bỏ tuổi xuân thì
Nơi đất khách..tâm khắc ghi từng chữ
Ai đã biết..của nỗi lòng lữ thứ
Sống xứ người..luôn mãi giữ chữ nhân
Kiếp tha hương..sớm tối cứ chuyên cần
Bao cay đắng..cũng lần lần trôi mất
Đời viễn khách..với bao năm tất bật
Chẳng hề phai..cái bản chất con người
Mỏi mệt nhiều..mà môi vẫn cười tươi
Cứ như thế..trên biển đời trôi nổi
Có mấy lúc..muốn cho mình được trội
Cố vương lên..nhưng tự hỏi cách nào
Biển đời nầy..nếu muốn được trèo cao
Chân phải vững..vượt qua bao gian khó
Đành an phận..số ai người nấy có
Hiểu thân mình..chỉ chừng đó mà thôi
Sống yên vui..và quyết chẳng đua đòi
Đời lữ thứ..sẽ đến hồi dừng lại..
Người viễn khách..ngày đêm vất vả
Sống tha phương..đất lạ quê người
Vì hoài bận rộn, nụ cười bỏ quên
Màn đêm lạnh..giăng trên đất khách
Bình minh buồn..xoá sạch niềm vui
Mãi lo tìm kiếm, ngọt bùi cho con
Đôi khi thấy..mỏi mòn muốn nghỉ
Nào đâu than oán, cùng mây với trời
Chân vẫn bước..những nơi gian khó
Tay vững chèo..sóng gió ngại chi
Đời người lữ thứ, cứ đi đến cùng
Lo gia đình..vĩnh viễn chẳng than
Làm Cha là vậy, có chi phải rầu.
Trong trái tim những người con viễn xứ
Gánh hành trang trĩu nặng chữ quê hương
Dù xa xôi dù cách trở dặm trường
Đêm trở giấc tình thương không phai nhạt.
Ký ức khơi những đêm trăng bàng bạc
Hương ân tình ngào ngạt khắp không gian
Mùi đất nồng mùi rạ mới tỏa lan
Sương lay động bên đàng ai tát nước.
Vị phù sa đẫm hồn không quên được
Con cua đồng lội ngược nước về sông
Cánh cò chao giữa đồng rộng mênh mông
Con đò nhỏ giữa dòng câu khoan nhặt.
Bóng quê hương trọn đời còn ghi khắc
Con trâu nằm nhai cỏ cạnh bờ tre
Cha cất giọng hò vè bên ruộng lúa.
Tình quê hương vẫn đong đầy muôn thuở
Vẫn đợi chờ từng bước nhỏ phiêu linh
Về sưởi ấm ân tình qua dông bão.
Để quê mình thôi sầu não chờ trông.
Nơi quê nhà ..có lạnh lắm không em
Anh nghe báo.. gió về thêm đợt mới
Nếu có thể..lòng anh đây xin gởi
Chút nắng hồng.. về với cả quê hương
Nơi quê nhà.. vẫn còn những vấn vương
Anh nhớ mãi ..bao đêm trường giá lạnh
Nơi ấy có.. dáng hình em mỏng mảnh
Vẫn đợi chờ ..từng ánh nắng mùa đông
Nơi xa xôi.. anh chỉ có tấm lòng
Gởi về em ..đỡ nhớ mong một thuở
Ở nơi ấy.. có bao điều nhung nhớ
Quê hương mình.. ở đó thật yêu thương.
Mỗi lá vàng thường mang cả niềm đau
Chốn quê xưa cảnh sắc chẳng đậm màu
Sao nhớ quá đến nát nhàu tâm khảm
Chiều Thu vắng áng mây vàng như thảm
Khiến nỗi buồn như muốn chạm vào tim
Làm đau nhói giống dao ghim vào thịt
Rồi những lúc khóm mây đen mù mịt
Cơn mưa chiều như chăm chít lòng ai
Khiến con tim rêm rĩ kéo thêm dài
Làm vết cứa vẫn chưa phai màu nhớ
Chiều Thu ấy vẫn trong tim muôn thuở
Nhớ thêm nhiều thì vết lở càng sâu
Cố quên đi những giây phút u sầu
Mà năm tháng mưa ngâu thời son trẻ
Tìm giây phút lặng yên cho tâm nhẹ
Giữ phận mình cho sức khỏe bền lâu
Sống an vui cho đến tuổi bạc đầu
Quên đi hết những nỗi sầu bi thảm
Ngồi đây ngắm áng mây chiều ảm đạm
Nên chạnh lòng và chạm đến hồn thơ
Nhớ chuyện xưa theo ta mãi từng giờ
Mùa Thu hỡi sao ngẩn ngơ trôi biệt.
Năm tháng rộng sống nơi miền đất lạ
Mỗi ngày qua thường gói cả tâm tư
Có những khi thần trí cũng mệt nhừ
Rồi lại nghĩ chuyện thật hư thuở trước
Trong thực tế đã bao người hiểu được
Nơi xứ người cũng vẫn ước điều may
Vẫn mơ hoang trong cuộc sống mỗi ngày
Cũng khao khát nhìn mây bay lúc sáng
Luôn cố gắng cho con thơ chói rạng
Đừng như mình cứ cày hãng mỗi đêm
Để vợ con hay đợi ngóng bên thềm
Vào những lúc trời đổ thêm tuyết lớn
Bao kẻ nghĩ tánh tôi hay nói giỡn
Nhưng thiệt tình chẳng đùa cỡn gì đâu
Lắm khi vui cũng đôi lúc héo sầu
Vì cuộc sống luôn có câu hư, thật
Người Viễn xứ ai chẳng mơ vật chất
Nhưng phải cày và cũng thật là chăm
Muốn tương lai đẹp như ánh trăng rằm
Luôn chịu khó với hàng trăm vất vả
Không gì bằng vốc tất cả bình sinh
Để ngày sau ngó lại bản thân mình
Đừng hối tiếc những lộ trình đã trải
Thân viễn xứ nào có chi quản ngại
Lo gia đình và con cái thành nhân.
Những bài thơ xa quê càng thêm day dứt khi cuối năm, con chưa biết khi nào có thể trở về quê cũ:
Những năm gạo phiếu thịt tem một thời
Thóc công ba lạng *- cơm vơi đâu đầy
No ba ngày tết xum vầy cháu con
Lấy tro bịt mỗm đâu còn tiếng kêu
Xã mà vớ được mọi điều phiền to
Cây nêu đã dựng chờ nồi bánh chưng
Giao thừa hái lộc tưng bừng đường quê
Du xuân lời chúc chiêm mùa bội thu
Xón làng đùm bọc sống vừa lòng nhau
Dư thừa vật chất sang giầu hơn xưa
Bon chen lừa lọc chẳng vừa lòng tham
Thế nên tôi lại mơ màng tết xưa…
Xuôi dòng nước cuốn thuyền đi mãi
Chiều cuối năm mai, đào khoe sắc thắm
Phố rộn ràng tươi màu áo vui xuân
Nhưng thiếu anh dạ héo rũ trăm lần
Em ngơ ngác trong nỗi niềm mong đợi.
Anh việc nước nên còn xa vời vợi
Đời quân hành biền biệt phận nhà binh
Phép mỗi năm dành mái ấm gia đình
Cùng đồng đội anh sẻ chia ngày tết.
Là vợ lính không so đo gì hết
Việc gia đình em chẳng quản gian nan
Cha mẹ đôi bên không chút phàn nàn
Các con nhỏ em chăm từng giây phút.
Chiều cuối năm một mình em hẫng hụt
Nhớ anh nhiều khao khát một vòng tay
Giá cùng nhau dạo phố đón xuân này
Chắc vui lắm lòng em ngời hạnh phúc.
Nhưng anh ơi ta chia đều cảm xúc
Đồng đội anh cũng cần có mùa xuân
Họ rất mong tiếng con trẻ trong ngần
Nên ta sẽ chờ xuân sau anh nhé.
Tình chúng mình giữa cuộc đời nhỏ bé
Nhưng rộng lòng yêu mến tựa mùa xuân.